Chỉ vì muốn chứng minh bản lĩnh “đàn anh” mà sau khi nghe hai tiếng “ê ê” của một nhóm thanh niên đi đường, nhóm của Nguyễn Công Hậu (sinh năm 1996 ở Bình Dương) truy đuổi, đánh trọng thương một thanh niên ở Vĩnh Long. Kết quả của cuộc ẩu đã khiến nạn nhân mất 71% sức khỏe, còn nhóm côn đồ này chia nhau 52 năm "bóc lịch" trong trại giam.
|
Các bị cáo bước ra xe về trại giam sau phiên tòa phúc thẩm. |
Chơi bời lêu lổng thâu đêm
Dù tiếng gà đã chuyển canh về sáng, nhưng một nhóm trai tuổi choai choai ở phường Vĩnh Phú, thị xã Thuận An (Bình Dương) vẫn chưa về nhà. Họ nhóm họp, đàn đúm giữa đường cho đến khi xảy ra cuộc chém giết lẫn nhau thì mới sực tỉnh… mình đã phạm tội.
Vụ án xảy ra vào 0h30 ngày 2/3/2011, khi đó Trương Minh Công sinh năm 1988 ở Vĩnh Long làm công nhân ở Bình Dương cùng với nhóm bạn của mình vừa đi dự sinh nhật của một người quen về.
Nhóm của Công có ý định về nhà một người bạn để tiếp tục lai rai. Đang trên đường đi thì gặp nhóm thanh niên gồm Nguyễn Công Hậu (1996 ), Nguyễn Bảo Đại (1994), Huỳnh Ngọc Khánh (1993), Hồ Thanh Thuận (1993) và Phạm Vũ Bảo (1992) đều ở thị xã Thuận An đang ngồi chơi trên đường. Do trời tối nên một người trong nhóm của Công phát hiện nhầm có người quen trong nhóm của Hậu nên gọi “ê, ê !”, nhưng chẳng ai lên tiếng nên cả nhóm đi tiếp.
Chỉ vì hai tiếng “ê, ê!” đó mà Hậu đã nghĩ nhóm của Công đang chửi nhóm mình nên liền kêu cả nhóm lên xe đuổi theo nhóm Công nhằm dạy cho một “bài học”. Do “đại ca” nhí" “ra lệnh” nên khi đuổi kịp nhóm Công, cả nhóm của Hậu đã xông vào đánh đấm Công túi bụi khiến nạn nhân gục xuống đường. Thấy Công đã nằm trên đường, Hậu còn nhặt cục bê tông nặng 8 kg tiếp tục giáng mạnh xuống đầu Công...
Hạ gục Công xong, nhóm của Hậu tiếp tục truy đuổi những người còn lại trong nhóm Công. Khi đuổi kịp, nhóm của Hậu đã đánh đấm, dùng ván đánh vào đầu một nạn nhân khác khiến anh này gục ngã. "Cuộc đánh đấm" chỉ kết thúc khi có lực lượng Công an và dân phòng tới can thiệp. Toàn bộ nhóm côn đồ bị đưa về đồn làm việc. Riêng nạn nhân Trương Minh Công đã được đưa đi cấp cứu ở bện viện. Kết quả giám định cho thấy, Công bị thương tật 71%.
"Trả giá đắt"
Với hành vi của mình, các bị cáo Hậu, Khánh, Đại, Thuận và Bảo bị truy tố về tội giết người. Tháng 6/2012, TAND tỉnh Bình Dương đã tuyên phạt bị cáo Nguyễn Công Hậu 9 năm tù, bị cáo Huỳnh Ngọc Khánh 11 năm tù, bị cáo Nguyễn Bảo Đại 10 năm tù, bị cáo Hồ Thanh Thuận 10 năm tù và bị cáo Phạm Vũ Bảo 12 năm tù.
HĐXX sơ thẩm nhận định: Hiện nay trên địa bàn Bình Dương thường xảy ra những vụ giết người, cố ý gây thương tích mà nguyên nhân hết sức nhỏ nhặt hoặc vô cớ. Bọn tội phạm thường ở lứa tuổi thanh thiếu niên, thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực. Điều đó cho thấy sự xuống cấp về đạo đức ở không ít thanh thiếu niên, gây mất trật tự an ninh ở địa phương.
Về trách nhiệm dân sự, gia đình bị hại đã yêu cầu đòi các bị cáo và gia đình phải bồi thường số tiền là 2,92 tỷ đồng. Tuy nhiên sau khi xem xét, cân nhắc và căn cứ vào các quy định của pháp luật, Tòa chỉ chấp nhận cho các bị cáo và gia đình bồi thường 162 triệu đồng tiền thuốc men điều trị, tổn thất tinh thần, tổn thất thu nhập. Ngoài ra, các bị cáo và gia đình có nghĩa vụ trợ cấp mỗi tháng 1,05 triệu đồng cho nạn nhân đến khi chết. Bản án trên đều bị gia đình bị hại lẫn bị cáo kháng cáo.
Tại phiên tòa phúc thẩm của TANDTC tại TP Hồ Chí Minh ngày 14/11/2012, bà Huỳnh Thị Hiệp - mẹ của bị hại Trương Công Minh - cho biết hiện giờ con bà phải nằm một chỗ, tính tình lại điên điên khùng khùng do chấn thương não nên lúc nào cũng phải có người túc trực, chăm sóc. Bà cũng yêu cầu các bị cáo cũng như gia đình các bị cáo phải bồi thường cho gia đình bà một khoản tiền lớn hơn so với bản án sơ thẩm đã tuyên.
Về phần các bị cáo, HĐXX nhận định: Các bị cáo tuổi đời còn rất trẻ, không lo học hành, lao động kiếm sống, giúp đỡ gia đình mà còn tụ tập chơi bời lêu lổng. Nạn nhân không quen biết, mâu thuẫn, thù oán gì với các bị cáo, vậy mà chỉ vì một lời nói nhầm mà các bị cáo đã đuổi đánh nạn nhân tàn nhẫn.
Hành động của các bị cáo đã biến Trương Minh Công từ người thanh niên khỏe mạnh trở thành người tàn phế. Nó không chỉ gây ra sự đau đớn cho nạn nhân, mà còn để lại gánh nặng cho gia đình và xã hội. Chính vì thế cần phải xử lý nghiêm để đủ sức răn đe, giáo dục, phòng ngừa chung. Do đó, Tòa đã giữ nguyên bản án sơ thẩm và tuyên các bị cáo mức án như trên.
Ngọc Quý